Hãy hình dung: khi các nan ô dầu mở ra và khép lại, một vũ công lướt qua sân khấu trong bộ Hanfu thướt tha, mỗi vòng xoay như một cỗ máy thời gian, đưa chúng ta trở về giữa thời cổ đại và hiện tại. Sự pha trộn mê hoặc giữa các động tác ô tinh tế và bước nhảy duyên dáng này không chỉ là một điệu múa—nó là một màn trình diễn sống động của di sản văn hóa phi vật thể.
Những nghệ sĩ trẻ này đã thổi luồng sinh khí mới vào một nghệ thuật có bề dày hàng thế kỷ. Những chiếc ô giấy, từng là lá chắn chống mưa nắng, giờ đã trở thành đạo cụ lấp lánh theo từng làn tay áo vẫy. Tiếng lách cách của các nan tre giao nhau tạo nên một nhịp điệu, biến những giai điệu truyền thống thành nhịp đập hiện đại.
Điều này làm tôi nhớ đến cách mà ở Việt Nam, các nghệ sĩ tài năng pha trộn Áo Dài với đèn LED để kết nối quá khứ và hiện tại. Tại đây, các vũ công đang sử dụng nhịp điệu âm nhạc hiện đại và mạng xã hội để chia sẻ câu chuyện của họ, khiến di sản trở nên quen thuộc như những bộ trang phục đường phố mới nhất.
Đằng sau mỗi buổi biểu diễn là hàng giờ luyện tập và sự tôn kính đối với những nghệ nhân đã vẽ tay lên các chiếc ô và may những bộ áo lụa. Bằng việc làm nổi bật những kỹ năng này, thế hệ trẻ đang đảm bảo rằng sự kỳ diệu của nghề thủ công sẽ không phai mờ trong thời đại kỹ thuật số.
Lần tới, khi bạn lướt qua nguồn cấp dữ liệu của mình, đừng ngạc nhiên nếu bạn thấy một chiếc ô dầu xoay tròn trên màn hình—đây là di sản đang phá vỡ giới hạn của bảo tàng và khẳng định chỗ đứng vững chắc trong ánh đèn sân khấu của ngày hôm nay.
Reference(s):
cgtn.com