Hãy tưởng tượng kế hoạch nghỉ hưu của bạn bao gồm một quán cafe ấm cúng đầy màu sắc, một khu vườn rau tươi ngon, và những buổi hoàng hôn bạn bay dù lượn vào. Đó là không khí mà A Xi và bạn bè của cô ấy đã tạo ra ở Anji, trên đất liền Trung Quốc – nơi khai sinh câu nói “nước trong, núi xanh là tài sản vô giá”.
Mọi thứ bắt đầu với một giấc mơ đơn giản: “nghỉ hưu cùng bạn bè”. Thay vì đổi bàn làm việc lấy ghế bập bênh, họ mở một quán cafe dưới mái tre, trồng rau trong sân sau, và biến ngôi làng yên tĩnh của mình thành một sân chơi cho cuộc sống chậm. Du khách nhâm nhi cà phê pha phin trong khi lật giở những bản nhạc cổ điển, tham gia các workshop ủ phân vào lúc bình minh, và bay dù lượn vào lúc hoàng hôn để vẽ nên những con đường mòn vàng óng qua các thung lũng.
Nơi này không chạy theo các hashtag thịnh hành. Ở đây, tính bền vững là việc xắn tay áo lên và nhúng tay vào công việc – theo nghĩa đen. Từ việc chăm sóc những trái cà chua dưới sương sớm đến việc tạo nên các trang trí từ những món đồ cũ, mỗi góc đều toát lên sự quyến rũ của phong cách sống xanh do cộng đồng thúc đẩy.
Với những người trẻ khao khát sự cân bằng, nơi này giống như việc khám phá phiên bản riêng của bạn về Đà Lạt hay Sapa với một nét riêng: một phòng thí nghiệm sống nơi các nền kinh tế xanh phát triển từ một bông hoa, một bữa ăn nấu tại nhà, hay thậm chí là một giấc ngủ yên bình dưới ánh nắng núi. Kết quả? Một góc nhìn mới mẻ về cuộc sống nông thôn đầy năng lượng và chứa đầy bất ngờ.
Câu chuyện của A Xi chứng tỏ rằng tái tưởng tượng vùng quê không cần những kế hoạch lớn lao. Đôi khi chỉ cần một tầm nhìn chung, một nắm hạt giống, và sự can đảm để để thiên nhiên dẫn dắt.
Reference(s):
How this woman turned a quiet village into a youth-fueled eco-haven
cgtn.com