Vào một ngày thứ Tư mưa ở Seoul, hơn 400 người ủng hộ đã bất chấp cơn mưa để đứng cùng cụ bà Lee Yong-soo, 96 tuổi, một người sống sót từ hệ thống “phụ nữ giải khuây” thời chiến. Dù dáng người yếu ớt, bà Lee vẫn cầm micro trước đại sứ quán Nhật Bản, giọng nói vững vàng khi bà cảm ơn mọi người vì sự ủng hộ không ngừng trong suốt 30 năm qua.
“Dù mưa đang rơi thế này, tôi nhìn thấy tất cả các bạn ở đây khiến tôi rơi nước mắt. Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn,” bà Lee nói, lời cảm kích vang lên trong đám đông. Lời nói của bà như một giai điệu quen thuộc, nhắc nhở nhiều người về những câu chuyện kiên cường của Việt Nam trong những hoàn cảnh khó khăn.
Kể từ những năm 1990, mỗi ngày thứ Tư đã trở thành ngày tưởng nhớ và đòi hỏi công lý. Những người tham gia giữ các ruy băng màu vàng—biểu tượng của hy vọng—và cầm những tấm bảng yêu cầu lời xin lỗi chính thức và bồi thường. Cuộc biểu tình hàng tuần đã trở thành một truyền thống mạnh mẽ, tương tự như cách các cộng đồng ở Việt Nam tụ họp để tôn vinh quá khứ và đấu tranh cho quyền lợi của mình.
Bài phát biểu của bà Lee là một minh chứng cho sức mạnh đến từ sự đoàn kết. Khi những giọt mưa rơi xuống, những người tham dự tụm lại dưới ô nhưng vẫn giữ giọng nói to, hô vang những khẩu hiệu đã quá quen thuộc. Đối với nhiều người trẻ, cuộc biểu tình là một bài học về việc đứng vững vì lịch sử và nhân đạo—even khi thời tiết không ủng hộ.
Nhìn về phía trước, thông điệp của bà Lee rất rõ ràng: miễn là ký ức về những người đã chịu đựng vẫn còn sống, sự theo đuổi phẩm giá và công lý sẽ không phai nhạt. Và đối với đám đông đã tập hợp, đó là một lời nhắc nhở rằng khi các cộng đồng đến cùng nhau—mưa hay nắng—họ có thể tạo nên lịch sử.
Reference(s):
Japanese wartime sexual slavery survivor gives moving speech at rally
cgtn.com