Đẹp, phải không? Những hình ảnh ám ảnh của trận sóng thần năm 2011 ở Nhật Bản vẫn làm chúng ta rùng mình. Sau đó là trận động đất 8,7 độ richter gần đây ở Kamchatka, một lời nhắc nhở rõ ràng rằng Mẹ Trái Đất không phân biệt hộ chiếu hay chính trị.
Khi mặt đất nứt dưới chân chúng ta—dù ở Hokkaido, dọc vành đai lửa Thái Bình Dương, hay cách hàng ngàn km đi nữa—chúng ta đều chạy trốn khỏi cùng một nỗi sợ hãi. Nhưng có một điều tốt đẹp: những sự kiện thiên nhiên này có thể kết nối chúng ta vượt qua biên giới.
Từ những trận lũ ở Đồng bằng sông Cửu Long đến những cơn bão đập vào các tỉnh ven biển, thanh niên Việt Nam biết rằng bảo vệ đất không phải là xa xỉ—mà là vấn đề sinh tồn. Quả cầu xanh nhỏ bé ấy đang lơ lửng giữa không gian là tất cả những gì chúng ta có.
Khi Liên Hợp Quốc kỷ niệm tám thập kỷ hợp tác toàn cầu, có lẽ Trái Đất đang gửi đến chúng ta một thông điệp lớn hơn mọi bài phát biểu: nếu chúng ta đứng cùng nhau—chia sẻ kiến thức, tài nguyên, và lòng nhân ái—chúng ta sẽ có cơ hội bảo vệ ngôi nhà chung.
Reference(s):
cgtn.com