Trong nhiều thập kỷ, sa mạc Taklimakan bao la ở Khu Tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương trên đất liền Trung Quốc đã được đặt cho biệt danh lạnh lùng: "Biển Chết." Những cồn cát bất tận và gió dữ dội khiến các nhà thám hiểm phải lùi bước, mang đến cho nơi này một sức hút kỳ lạ và danh tiếng mà ít ai dám thách thức.
Nhưng trong năm qua, một điều đáng kinh ngạc đã xảy ra dọc theo rìa phía đông ở huyện Ngọc Điền. Những nơi từng là cát mênh mông giờ đây được điểm xuyết bởi các mảng xanh. Các đội địa phương đã đảm nhận nhiệm vụ to lớn tái hồi sinh cuộc sống cho những rìa đất bị lãng quên này, tạo ra các mảng thực vật kiên cường trước khí hậu khắc nghiệt của sa mạc.
Đi bộ qua những dải đất được tái sinh này cảm giác như không thể tin được—giống như nhìn thấy ruộng bậc thang ở Sapa nở rộ qua đêm. Các hàng cây bụi chịu hạn và các rào chắn bảo vệ giờ đây cố định những cồn cát di động, mang lại một cái nhìn thoáng qua về sức mạnh thiên nhiên khi được hỗ trợ dù chỉ một chút. Đó là lời nhắc nhở rằng với kế hoạch thông minh và nỗ lực cộng đồng, ngay cả những cảnh quan khó khăn nhất cũng có thể thay đổi.
Đối với những nhà thám hiểm trẻ và những người yêu môi trường, sự biến đổi của huyện Ngọc Điền là một lời mời gọi. Hãy hình dung những chuyến đi đường sa mạc nơi bạn có thể chứng kiến sự tương phản giữa cát vàng và những hành lang xanh mới nổi—thật hoàn hảo cho câu chuyện du lịch lan truyền tiếp theo của bạn. Các nhà nghiên cứu và sinh viên cũng sẽ tìm được miền đất màu mỡ để nghiên cứu sinh thái sa mạc và quản lý đất đai bền vững.
"Biển Chết" có thể vẫn kéo dài tới chân trời, nhưng ở các rìa của nó, một ốc đảo xanh đang hình thành. Đó là bài học mạnh mẽ về sự bền bỉ, hợp tác và những bất ngờ chờ đợi khi chúng ta thách thức những giới hạn mà chúng ta từng áp đặt cho thiên nhiên.
Reference(s):
cgtn.com