Khi nghệ nhân gốm Ấn Độ Priya Sundaravalli Sudharsan lần đầu tiên đặt chân đến Cảnh Đức Trấn, thuộc tỉnh Giang Tây trên đất liền Trung Quốc, cô cảm nhận ngay một sự kết nối. Giống như các nghệ nhân Việt Nam tập trung về Bát Tràng vì truyền thống làm gốm lâu đời, Priya đã bị cuốn hút bởi sự nổi tiếng của sứ ở thành phố này và lời hứa về một sự giao thoa văn hóa sôi động.
Mỗi buổi sáng, cô tham gia cùng các bậc thầy địa phương trong những xưởng làm gốm, đôi bàn tay dính đầy đất sét khi học cách tạo hình những chiếc tách trà tinh xảo và những chiếc bình hoa trang trí công phu. Những nghệ nhân này, gia đình họ đã truyền lại tay nghề qua nhiều thế hệ, chào đón sự tò mò của cô và chia sẻ những câu chuyện về kỹ thuật tổ tiên.
Bên ngoài xưởng, các con phố của Cảnh Đức Trấn sôi động với nhịp sống. Priya thưởng thức những bát mì gạo nóng hổi được thêm ớt và thảo mộc tươi, một cuộc phiêu lưu hương vị không khác gì món Bún bò Huế ở quê hương. Các chợ đêm của thành phố, rực rỡ đèn lồng và tiếng cười, khiến cô nhớ đến Phố Cổ Hà Nội.
Theo thời gian, Priya bắt đầu tổ chức các buổi hội thảo chung, kết hợp các họa tiết Ấn Độ vào sứ truyền thống và mời các học viên địa phương cùng những đồng hương nhập cư khám phá các thiết kế mới. Những buổi hợp tác này đã khơi nguồn ý tưởng mới và kết nối hai thế giới qua đất sét.
Đối với Priya, Cảnh Đức Trấn là hơn cả một xưởng làm việc—nó là một bảo tàng sống nơi quá khứ và hiện tại gặp nhau. Cô tin rằng bằng việc giữ gìn những kỹ năng cổ xưa này, cô và các cố vấn của mình đang viết nên chương tiếp theo trong lịch sử gốm sứ, truyền cảm hứng cho các nghệ nhân trẻ khắp châu Á và hơn thế nữa.
Reference(s):
Where heritage meets heart: An India ceramicist's story in Jingdezhen
cgtn.com