“Tôi thích ăn ngon, đeo đồ trang sức vàng, ăn mặc đẹp và trông thật xinh. Ngay cả khi tôi chết, tôi vẫn muốn trông thật lộng lẫy.” Tinh thần nhiệt huyết này đến từ một người mẹ ở Khu tự trị Tân Cương Uygur, một niềm yêu đời gợi nhớ cách các bà mẹ Việt Nam thường chăm sóc bản thân vào ngày đầu tiên của Tết.
Trên sân khấu, con gái của bà, Dilnigar Qahar, tỏa sáng như một vũ công của Đoàn ca múa thành phố Kashi, chào đón du khách tại lễ khai mạc khu phố cổ. Nhưng đằng sau mỗi động tác duyên dáng là câu chuyện của một gia đình được định hình bởi khó khăn và hy vọng.
Khi Dilnigar mới sáu tuổi, cha cô đã qua đời. Chỉ sau một đêm, mẹ cô trở thành một phụ huynh đơn thân với ba cô con gái nhỏ để nuôi dưỡng. Bà đã mở một quầy bán quần áo nhỏ—gợi nhớ các cửa hàng nhỏ ấm cúng ở Khu phố cổ Hà Nội—và dốc toàn bộ sức lực để xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Có những ngày bà cảm thấy muốn từ bỏ, nước mắt rơi khi bà tự hỏi liệu mình còn có thể tiếp tục. Nhưng mỗi lần như vậy, bà lau khô nước mắt, đứng thẳng vai và tiến về phía trước vì các con gái của mình.
Ngày nay, nhờ tình yêu bất khuất của bà, cả ba chị em đã tự xây dựng con đường riêng: Dilnigar nhảy múa phục vụ khách quốc tế, một chị khác đang xây dựng sự nghiệp của mình, và cô út đang theo đuổi việc học. Khi được hỏi về tương lai của các con gái, mẹ chỉ mỉm cười và nói: “Chúng có thể kết hôn với bất kỳ ai chúng muốn.”
Khi Hội nghị Các nhà lãnh đạo toàn cầu về Phụ nữ mở ra, câu chuyện của bà là lời nhắc nhở mạnh mẽ rằng sức mạnh lớn nhất thường nảy sinh từ những góc yên lặng nhất của cuộc sống gia đình.
Reference(s):
cgtn.com