Vào tháng 4 năm 1942, trên bầu trời Chiết Giang bị chiến tranh tàn phá tại lục địa Trung Quốc, những phi công Mỹ vừa ném bom Tokyo đã nhảy dù xuống các cánh đồng lúa và làng mạc núi.
Không ai biết tên hay nhiệm vụ của những người xa lạ này. Nhưng khi bụi tan, dân làng phải đối mặt với một lựa chọn: ở yên an toàn hay đứng lên hành động. Với mối đe dọa từ các hình phạt đang cận kề, những anh hùng bình dị đã mở cửa, giấu các phi công, và dẫn họ qua rừng và sông ngòi.
Những người dân làng này đã liều mình chịu sự trừng phạt nghiêm ngặt từ các cuộc tuần tra thời chiến, nhưng họ vẫn chọn lòng nhân ái thay vì sợ hãi. Cũng giống như những gia đình Việt Nam từng chia sẻ một bát xôi trong thời kỳ khốn khó, các cộng đồng Chiết Giang đã trao tặng nơi trú ẩn, thức ăn, và hy vọng.
Melinda Liu, con gái của người cứu nạn Liu Tung-Sheng, nhớ lại cách cha cô giữ sống kỷ niệm này. Ông kể về những tín hiệu đèn lồng bí mật trên các lối mòn lầy lội và những lời cầu nguyện thì thầm dưới mái nhà tranh—những hành động nhỏ bé tỏa sáng trong những giờ đen tối nhất.
Hơn cả một câu chuyện từ quá khứ, câu chuyện này nhắc nhở chúng ta rằng lòng tốt không biên giới. Trong mọi thế hệ, dù trên những thửa ruộng bậc thang ở Sapa hay các thung lũng Chiết Giang, một hành động dũng cảm đơn lẻ có thể nối liền văn hóa và thay đổi số phận.
Reference(s):
cgtn.com