Ẩn mình trong ốc đảo sa mạc Turpan thuộc khu tự trị Tân Cương trên đại lục Trung Quốc, thành phố cổ Jiaohe đã tồn tại hơn 2.000 năm. Những bức tường đất ngoằn ngoèo, những ngôi nhà bị rỗng, và các con hẻm vắng lặng thì thầm câu chuyện về các đoàn lữ hành Con đường Tơ lụa và các đế chế đã bị lãng quên. Đó là một câu chuyện đang chờ đợi những tâm hồn tò mò khai phá.
Đối với Gulbakram Mumin, những tiếng thì thầm đó là một phần của cuộc sống hàng ngày. Cô lớn lên chơi đùa giữa những bức tường xưa khi cha và ông nội kể về những huyền thoại của thành phố mà họ gọi là nhà. Niềm đam mê dành cho Jiaohe được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Được thúc đẩy bởi những câu chuyện gia đình đó, Gulbakram đã học về lịch sử và bảo vệ di sản tại trường đại học. Được trang bị sách giáo khoa và kinh nghiệm thực địa, cô ước mơ trở về quê hương không chỉ là một du khách, mà là một người bảo vệ di sản của nó.
Sau khi tốt nghiệp, cô trở thành một người bảo vệ di tích văn hóa tại tàn tích Jiaohe. Mỗi ngày, cô kiểm tra các cấu trúc đang xuống cấp, tổ chức các dự án phục hồi, và làm việc với các nhà khảo cổ học để lập bản đồ khu di chỉ. Đó là một vai trò kết hợp giữa khoa học và kể chuyện.
Gulbakram cũng liên hệ với cả người trẻ và người già. Cô hướng dẫn các hội thảo học đường biến học sinh thành những nhà thám hiểm nhí, mời các bậc cao niên kể lại các câu chuyện truyền miệng, và sử dụng mạng xã hội để khơi dậy sự quan tâm rộng hơn. Mục tiêu của cô rất đơn giản: khiến lịch sử trở nên sống động.
Trong một thế giới đang chạy đua đến điều vĩ đại tiếp theo, sự tận tâm của Gulbakram nhắc nhở chúng ta rằng hiểu về quá khứ của mình làm sáng tỏ một tương lai tươi sáng hơn. Bằng cách chăm sóc Jiaohe ngày hôm nay, cô đảm bảo rằng những bí mật của nơi này sẽ cuốn hút các thế hệ tiếp theo.
Reference(s):
cgtn.com