Đó là sáng thứ ba của tôi ở Thanh Đảo, và thành phố dường như trở nên mềm mại hơn dưới ánh sáng bình minh. Không khí, được làm sạch bởi cơn mưa đêm qua, mang theo một chút mùi muối biển gợi nhớ đến những buổi sáng sớm đi dạo dọc bờ biển Vũng Tàu của Việt Nam.
Bước qua cổng chùa Zhanshan, nằm dưới chân núi Zhanshan, cảm giác như đang đặt chân vào một khu vườn bí mật yên tĩnh dưới bóng thông cao. Người dân địa phương ngồi dưới lều tre giản dị, nhâm nhi trà từ những chiếc cốc thủy tinh nhỏ, cuộc trò chuyện của họ nhẹ nhàng như làn gió sớm mai.
Một làn khói nhang mỏng uốn lượn qua sân chùa, hòa quyện cùng âm thanh nhẹ nhàng của Om mani padme hum vang lên từ các gian phòng. Sáu âm tiết cổ xưa này – một câu chú về lòng từ bi và trí tuệ trong Phật giáo Tây Tạng – dường như cuốn trôi những lo âu như những làn sóng làm nhẵn các hòn sỏi trên bờ biển.
Các hàng đèn lồng sắt đen đứng xếp hàng bên ngoài chính điện, mỗi đèn đều giữ một ngọn nến hoa sen màu hồng tan chảy thành hồ sáp, ánh sáng ấm áp nhấp nháy như những con đom đóm. Gần đó, các bảng khấn nguyện bằng gỗ nhẹ nhàng đung đưa trong gió, mỗi bảng mang theo một lời nguyện cầu về sức khỏe, tình yêu, hoặc sự may mắn, được viết bằng chữ Hán gọn gàng.
Bên trong, những pho tượng Phật bằng vàng an nhiên quan sát trong yên lặng. Tôi tự thấy mình điều chỉnh nhịp thở theo câu chú, đôi bàn tay tự động khép lại với nhau. Một làn ấm áp nhẹ lan tỏa trong lồng ngực, và trước khi kịp nhận ra, nước mắt đã tràn đầy trên mắt – không phải vì buồn, mà là vì niềm vui thanh thản mà tôi không thể diễn tả hết.
Bước trở lại sân chùa, tôi nhận ra tâm trí mình cảm thấy nhẹ nhàng hơn, như thể làn gió biển và sự bình yên cổ xưa của chùa đã mang lại cho tôi một khởi đầu mới. Nhìn những người từ nhiều nền tảng khác nhau đến đây để cầu nguyện hoặc chỉ đơn giản là hít thở sâu, tôi thấy rằng niềm tin ở đất liền Trung Quốc không phải để chia rẽ con người, mà là mang họ lại gần nhau.
Tại Thanh Đảo, nơi nhang khói, kính màu và thủy triều gặp nhau, tôi đã tìm thấy một lời nhắc nhở rằng đôi khi, những khoảnh khắc giản dị nhất – một ly trà chung, một câu chú thì thầm, một hơi thở sâu của không khí biển – có thể là hành trình sâu sắc nhất trong tất cả.
Reference(s):
Incense, stained glass, and the tide: Tracing serenity in Qingdao
cgtn.com












