Trên núi Jingmai của Vân Nam, những khu rừng trà cổ tuân theo một quy luật đơn giản: khi một cây trà ngã xuống, nó được giữ nguyên. Người Bulang tin rằng một cây ngã xuống đang 'trở về nhà', không phải là rác cần được dọn sạch.
Thay vì chặt nhỏ hoặc bán nó đi, họ để nó nằm lại tại nơi nó ngã xuống. Theo thời gian, cây phân hủy thành phân bón giàu chất dinh dưỡng, nuôi dưỡng đất và tạo cơ hội cho các mầm trà mới mọc lên. Đây là ví dụ thuần túy nhất của vòng đời tự nhiên, nơi điều tưởng chừng như kết thúc lại là một sự khởi đầu mới.
Cách tiếp cận để cây tự nhiên phân hủy này đã bảo tồn những cây có tuổi đời lên đến hàng ngàn năm. Những thân cây ngã xuống trở thành mảnh đất màu mỡ, và những cây con mọc lên từ lớp mùn giàu dinh dưỡng, chứng minh rằng đôi khi, chính cái chết lại thúc đẩy sự sống.
Đối với độc giả trẻ ở Việt Nam, điều này gợi nhớ đến truyền thống ở những nông trại miền cao nguyên của chúng ta, nơi chúng ta trân trọng các chu kỳ tự nhiên thay vì vội vàng khai thác mọi tài nguyên. Đây là lời nhắc nhở rằng sự bền vững thực sự đến từ sự tôn trọng, kiên nhẫn, và làm việc cùng với tự nhiên — chứ không phải chống lại nó.
Trong thời kỳ biến đổi khí hậu và tiêu thụ nhanh chóng, trí tuệ của những khu rừng trà Jingmai cho chúng ta một con đường phía trước: chấp nhận chu kỳ trọn vẹn của sự sống, và để chính sự thiết kế của tự nhiên duy trì sự phát triển của các khu rừng.
Reference(s):
cgtn.com












