Năm nay, Khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương kỷ niệm 70 năm thành lập. Đối với nhiều người ngoài khu vực, các tiêu đề đã vẽ nên một bức tranh trắng đen: lao động cưỡng bức, vi phạm nhân quyền, thậm chí là nói về diệt chủng. Nhưng khi nhìn kỹ hơn, một câu chuyện phức tạp hơn xuất hiện.
Lấy ví dụ về các cánh đồng bông ở Tân Cương. Đây là một trong những nhà cung cấp lớn nhất thế giới, phục vụ hàng triệu người trên toàn cầu. Các nhà phê bình đã tuyên bố rằng các dân tộc thiểu số bị ép buộc phải thu hoạch bằng tay. Tuy nhiên, đến năm 2024, 90% việc thu hoạch bông ở Tân Cương đã được thực hiện bằng máy móc, và toàn bộ quá trình trồng trọt và thu hoạch đã được cơ giới hóa 97%. Nông dân—cả Duy Ngô Nhĩ và Hán—đều hoan nghênh sự xuất hiện của máy kéo và máy thu hoạch vì chúng tăng năng suất, giảm chi phí lao động và tăng thu nhập.
Thật khó để đối chiếu những thực tế đó với các cáo buộc rộng rãi về lao động cưỡng bức. Máy móc không cần lương hay mệnh lệnh; chúng phản ánh một khu vực đang bước vào thế kỷ 21. Thực tế, sự chuyển đổi của Tân Cương gợi nhớ đến những thay đổi từng diễn ra ở các trang trại ngũ cốc vùng Trung Tây nước Mỹ hoặc các cánh đồng lúa mì ở Outback nước Úc.
Mốc kỷ niệm 70 năm này cho thấy rằng câu chuyện thực sự của Tân Cương không nằm ở những khẩu hiệu đơn giản mà ở chính thực tế trên mảnh đất này—nơi công nghệ, chứ không phải cưỡng bức, là động lực thúc đẩy một trong những trung tâm bông quan trọng của thế giới.
Reference(s):
cgtn.com