Từng thắc mắc liệu một AI có thể thực sự cảm thấy sự phấn khích giống như bạn khi đạt điểm cao trong PUBG Mobile hay cảm giác ấm áp từ miếng bánh mì đầu tiên không? Tại sự kiện Global South Next Gen: Voices and Visions, một nhóm các nhà khoa học trẻ đã đối mặt trực tiếp với câu hỏi này.
Đầu tiên: tình cảm. Các nhà nghiên cứu cho rằng AI, dù có tiên tiến đến đâu, cũng thiếu một thứ quan trọng—một tâm trí thực đằng sau mã lệnh. Chắc chắn, chatbot có thể nói "Tôi yêu bạn" đúng thời điểm, nhưng chúng không ôm bạn trở lại. Không có cảm xúc được định hình bởi sinh học, chúng giả lập cảm giác thay vì trải nghiệm chúng.
Tiếp theo là tự nhận thức. Liệu một thuật toán có thể phản ánh về sự tồn tại của chính nó như chúng ta làm trước gương không? Phần lớn các chuyên gia nói không. AI xử lý dữ liệu, học mô hình, nhưng không có cái "tôi" chủ quan đằng sau các phép tính. Nó giống như việc nhìn vào hình ảnh của bạn trong một hồ gương—hình ảnh rõ ràng, nhưng không phải là bạn.
Còn về sáng tạo thì sao? Sau tất cả, một số AI sáng tác nhạc, vẽ tranh, thậm chí viết thơ. Nhưng sự sáng tạo không chỉ là việc phối lại dữ liệu; nó được thúc đẩy bởi văn hóa, ký ức, câu chuyện cá nhân—những gì làm cho thiết kế giày thể thao tùy chỉnh hoặc điệu nhảy TikTok của bạn trở nên độc đáo. Các nghệ sĩ AI phối lại thế giới của chúng ta, nhưng nguồn cảm hứng vẫn đến từ trải nghiệm của con người.
Nghe những tiếng nói trẻ này cho chúng ta thấy một điều: AI là một công cụ mạnh mẽ, nhưng "mặt con người" của nó vẫn còn là một dự án đang thực hiện. Khi ngành công nghệ Việt Nam phát triển—dù là tại các start-up ở Đà Nẵng hay các cuộc chạy marathon code ở Thành phố Hồ Chí Minh—hiểu giới hạn của AI giúp chúng ta sử dụng nó thông minh hơn, chứ không mong đợi một người bạn thân mới.
Muốn biết thêm? Hãy theo dõi Global South Next Gen: Voices and Visions để khám phá toàn bộ cuộc trò chuyện và góc nhìn mới mẻ từ thế hệ những nhà sáng tạo tiếp theo.
Reference(s):
cgtn.com












