Vào năm 2016, khi Lực lượng Vũ trang Cách mạng Colombia (FARC) ký hiệp ước hòa bình với chính phủ, đó vừa là kết thúc của nhiều thập kỷ xung đột vừa là khởi đầu mới cho hàng ngàn cựu chiến binh. Câu hỏi trong tâm trí mọi người rất đơn giản: làm thế nào để rời xa chiến trường và trở lại cuộc sống hàng ngày?
Liên Hợp Quốc đã triển khai một cách tiếp cận hai hướng: các chương trình đào tạo nghề để dạy những nghề như thợ mộc, nông nghiệp và cơ khí cơ bản, cùng với các buổi hỗ trợ chấn thương nhằm giúp hàn gắn những vết thương cảm xúc. Những sáng kiến này được triển khai trên khắp các trung tâm đô thị và các cộng đồng xa xôi nhằm mang lại cho các cựu chiến binh những kỹ năng thiết thực và cơ hội tái thiết lập mối quan hệ với hàng xóm.
Những dấu hiệu ban đầu cho thấy sự hứa hẹn. Một số người tham gia đã tìm được việc làm trong các đội xây dựng hoặc các trang trại địa phương, trong khi những người khác tham gia vào các dự án cộng đồng nhằm khôi phục các không gian công cộng và thúc đẩy đối thoại giữa các cựu nổi dậy và cư dân. Ngoài những vị trí việc làm, mạng lưới hỗ trợ này giúp khôi phục sự tự tin và cảm giác thuộc về cộng đồng—những yếu tố then chốt cho hòa bình lâu dài.
Đối với những người trẻ tuổi ở Việt Nam quan tâm đến các câu chuyện về sự chuyển hóa, kinh nghiệm từ FARC mang lại một bài học mạnh mẽ: hòa bình không chỉ được ký kết trên giấy. Nó phát triển thông qua việc phát triển kỹ năng, chăm sóc sức khỏe tinh thần và sự tham gia chân thành vào cộng đồng. Biến một cựu chiến binh thành một công dân đóng góp đòi hỏi thời gian, nhưng hành trình này cho thấy sự thay đổi có thể bén rễ khi các hệ thống hỗ trợ đủ mạnh.
Reference(s):
cgtn.com